Nó y y a a cọ cọ vào Vương Phú Quý, dường như đang biểu đạt sự yêu thích, lại giống như đang biểu đạt sự giận dỗi tại sao lâu như vậy không thả nó ra.
Chiếc vòng tay tức nhưỡng này của Phú Quý cũng chính là vật phẩm của vương phủ, trong đó đầy đủ linh thổ, linh mạch cực phẩm, giá trị có thể so với một món thần thông linh bảo.
Bởi vì Vương Phú Quý không thiếu thần thông linh bảo, nên đã dứt khoát chọn chiếc vòng tay tức nhưỡng này làm ‘thù lao phá án’.
“Quả nhiên là tụ bảo thụ lưu ly bảy màu!” Ngộ Đạo chân quân vừa mừng vừa sợ: “Lão phu cũng chỉ từng được gặp tụ bảo thụ bên trong mãnh vở kí ức của lạc ấn truyền thừa. Có như thế nào cũng không nghĩ tới, Tiên Triều chúng ta vậy mà lại có một cây. Phú Quý à, tụ bảo thụ này ngươi lấy từ đâu vậy?”
“Hắn vốn là vật phẩm của Bắc Vực Vương phủ. Nghe Bắc Vực Vương phủ nói, linh chủng tụ bảo thụ là do tiền bối của Bắc Vực Vương phủ khi đi thám hiểm ở dị vực tìm được, lúc ấy không ai có thể nhận ra linh chủng này, cũng không biết nên chăm sóc như thế nào, nên đã giấu ở trong bảo khố.” Vương Phú Quý kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Chắc là Bảo Tài đã được nuôi dưỡng từ khí tức tài bảo vô hình trong bảo khố, mới dần dần nảy mầm rồi lớn lên.”