Chỉ trong nháy mắt, có mấy ngọn đồi to lớn nhô lên trên mặt đất bằng phẳng trong vườn trà, sau đó bỗng nhiên có một tiếng vang rất lớn, một chiếc rễ cây cứng cáp bất ngờ chui lên từ trong đất bùn.
Vô số bùn đất cũng vương vãi ra ngoài theo, tung tóe đầy trời đầy đất.
Vương Phú Quý và Vân Mộng Vũ có tu vi thấp, nhất thời không kịp phản ứng, suýt chút nữa thì bị rễ cây mang theo bùn đất này chôn vùi.
May mắn là Ngọc Linh chân quân đứng bên cạnh hai người bọn họ đã phản ứng nhanh, tóm lấy hai người bay lên trên không trung, lúc này mới tránh khỏi kết cục bị chôn vùi dưới bùn đất.
“Tĩnh An Ngụy thị!” Ngộ Đạo chân quân hai mắt tóe lửa, ý giận ngút trời đã làm cho ông ta hoàn toàn không quan tâm tới điều gì khác nữa, ngay cả tiếng gào thét cũng giống như là sấm rền, vô cùng dọa người: “Ngộ Đạo ta không đội trời chung với các ngươi.”