Mà khí tức của bà lại càng thâm trầm và giấu sâu vào trong, giống như đại dương mênh mông vô tận.
"Bái kiến Triêu Dương Vương." Bọn thị nữ lên tiếng bái kiến, trong ánh mắt của các nàng đều toát ra vẻ sùng bái và kính ngưỡng.
Quả nhiên là Triêu Dương Vương đã giá lâm, Vương An Nghiệp cũng đứng dậy hành lễ: "Trường Ninh Vương thị của Đông Càn Lũng Tả, bái kiến Triêu Dương Vương điện hạ." Dáng vẻ ung dung không vội, ôn hòa mà cung kính.
"An Nghiệp công tử không cần đa lễ, mau mau mời ngồi." Triêu Dương Vương cười ôn hòa chào hỏi: "Lần trước trong cuộc thí luyện kiếm trận song tuyệt bảo điển, Thái An nhà chúng ta đã được ngươi chăm sóc, dù sao thì ngươi vẫn là ân nhân của vương phủ chúng ta."
Vân Thái An là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ tuổi của vương phủ, Triêu Dương Vương vẫn còn hi vọng vào hắn ta có thể kế thừa đại nghiệp của vương phủ.