“Phát tài cái gì chứ.” Người trung niên mập mạp cười tủm tỉm bẻ lại: “Người phát tài thật sự đều là các đại lão, ta cũng chỉ chạy theo chân, húp miếng canh mà thôi.”
Nếu như Vương Ly Từ đang ở đây, nhất định có thể nhận ra, người trung niên mập mạp vừa mới tới này, chính là chưởng quỹ béo đã từng rất nhiều lần đối phó với nàng.
Chịu thiệt thòi liên tiếp hai lần trước Vương Ly Từ, sau khi chưởng quỹ béo đã có kinh nghiệm, không còn dám tiếp tục đối đầu với Vương Ly Từ nữa.
Lần trước khi đám người Vương thị Vương Ly Từ ngồi phi thuyền Vân Diêu đến Tiên Triều, ông ta càng niềm nở bận trước bận sau, phục vụ chu đáo đám người. Chỉ khi làm như thế, mới xem như là cứu vãn được chút ấn tượng, cũng có cơ hội lập công.
Mà ngay khi các chưởng quỹ đang nói chuyện, người làm thuê trong cửa hàng cũng đã đi làm việc, ký sổ thì ký sổ, đi chuẩn bị xe bò, động tác khá nhanh nhẹn.