"Minh Vũ, bây giờ trong khoản mục của chúng ta đã có tổng cộng bao nhiêu huyền thiết đĩnh rồi?" Lão tổ Ngụy Đức Minh nhíu mày, trong lòng mơ hồ có chút dự cảm không ổn.
"Chắc là có bốn năm mươi vạn?" Ngụy Minh Vũ nói: "Mấy ngày nay đều chỉ đạo trận chiến thua mua và thổi giá, nên không chú ý đến tổng số."
Một vị đại trưởng lão nào đó lập tức lật sổ sách ra, nhanh chóng thống kê, sắc mặt lập tức thay đổi: "Chúng ta có tổng cộng hơn 61 vạn huyền thiết đĩnh tồn kho!"
"Nhiều như vậy sao? Vậy mà đã vượt qua nhu cầu của Huyền Giáp ty." Ngụy Minh Vũ cũng giật nảy mình, nhưng mà rất nhanh hắn ta đã bình tĩnh trở lại nói: "Các vị không cần hoảng. Hiện tại đa phần huyền thiết đĩnh tồn kho của toàn bộ Tiên Triều chắc là đều nằm trong tay chúng ta."
"Chỉ cần Ngụy thị chúng ta và Hàn thị liên thủ không khai thác huyết thiết mỏ, cho dù bọn hắn có khai thác mấy trăm năm cũng không khai thác ra nhiều sản lượng như vậy được. Với tình trạng cung cầu độc quyền như thế, giá cả của huyền thiết đĩnh chẳng phải sẽ do chúng ta quyết định sao?"