"Lão tổ tông, nhân tộc đã chiếm cứ nhiều địa bàn của chúng ta như thế, ta lấy mấy bộ y phục xinh đẹp của chúng thì có làm sao?" Cô nương tên "Thúy nhi" kia bĩu môi kháng nghị nói: "Chúng ta chỉ là tới điều tra tình báo mà thôi. Ta thấy nhân tộc ngoài đông ra thì thực sự rất yếu đuối, cả con phố lớn này đều là gà mờ."
Gà mờ, có thể bay nhưng bay không xa, dễ bị người khác bắt làm món ăn.
"Không hẳn là yếu." Ánh mắt của Thanh Hoàng yêu đế lại cực kỳ ngưng trọng: "Trong ấn tượng của ta, Càn quốc chính là thế lực tân hưng của nhân tộc, đa số phàm nhân yếu như kiến. Nhưng ngươi nhìn xem khí tức của nhân tộc trên con phố lớn này."
"Chẳng phải đa số đều là nhất nhị giai sao? Ồ, hình như tam giai tứ giai cũng không ít." Thần niệm bàng bạc của Thúy nhi lướt qua, trong con ngươi không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Hả, trong tửu lâu kia còn có một nhân tộc ngũ giai, cuối phố lại có thêm một ngũ giai!"
"Khí tượng này đã gần giống với Tiên Triều, xe ra những năm qua, Càn quốc đã phát triển rất nhanh." Sắc mặt của Thanh Hoàng yêu đế lạnh lùng, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.