"Thì ra là thế." Lạc Già quận chúa "loại bỏ nghi ngờ" nói: "Kỳ thật, Đức Võ Quảng Minh Tiên Hoàng là thụy hiệu sau khi lão nhân gia người mất, ngài không biết cũng bình thường. Hầy, tưởng tượng phong thái năm đó của bệ hạ, quả nhiên là làm người ta mê mẩn. Nghe nói lão nhân gia người cả một đời, đều đang tìm kiếm tin tức của chân quân ngài."
"Thật sao, ha, Mộc Nguyệt bà ấy quá si tình rồi." "Huyền Đan chân quân" càng thêm có phần lúng túng.
"Thủ Nghiệp huynh, tình huống có chút không đúng." Lạc Già quận chúa mặt ngoài vừa tiếp tục làm bộ nói một số chuyện liên quan tới Đức Võ Quảng Minh Tiên Hoàng vừa truyền âm cho Vương Thủ Nghiệp nói: "Ta đã cẩn thận nghiên cứu về lịch sử của Mộc Nguyệt công chúa cùng Huyền Đan chân quân, biểu hiện của một sợi tàn hồn này vô cùng không thích hợp. Huyền Đan chân quân khi còn sống chính là một người ôn nhuận nho nhã, tình cảm với Quảng Minh Tiên Hoàng bệ hạ cũng vô cùng tốt, nghe thấy Quảng Minh Tiên Hoàng mất ông ta không nên có phản ứng này. Hơn nữa ta cảm thấy ông ta tựa hồ vẫn luôn có ý đồ dẫn dụ ngươi tiếp nhận truyền lại kinh nghiệm."
"Ta cũng cảm thấy dường như có chút quái dị, chúng ta đều cẩn thận một chút." Sau khi Vương Thủ Nghiệp cũng truyền âm lại, chắp tay lần nữa nói: "Chân quân, vẫn xin ngài tin tưởng đệ tử, ta nhất định sẽ nghĩ cách để tàn hồn của ngài dần dần khôi..."
"Tiểu tử ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"