Một đạo khí thế cường đại dựng lên từ trên người Khương Nguyên Võ.
Thân hình của hắn lóe lên bay ra khỏi ghế lô, dừng trên lôi đài như một đạo kinh hồng, vô cùng kiên quyết giằng co với Vương Ninh Du đứng phía xa: “Ninh Du huynh thực sự có tư cách làm đối thủ của Khương Nguyên Võ ta, thỉnh chỉ giáo.”
“Nguyên Võ huynh cũng trác tuyệt bất phàm, thỉnh chỉ giáo.” Giọng điệu của Vương Ninh Du lạnh băng, biểu tình trên mặt không hề biến hóa chút nào.
Chỉ thấy bàn tay thon dài trắng nõn giống như nghệ thuật gia của hắn nhẹ nhàng nắm chặt lại, một thanh trường kiếm như băng như ngọc đột nhiên xuất hiện bên trong bàn tay hắn.
“Tên của thanh kiếm này là Băng Phách, do lão tổ tông Ninh Du sùng bái nhất ban tặng.”