Không lẽ muốn cướp thân?
Xem dung mạo anh tuấn, khí độ bất phàm của người này, nếu muốn cướp, có lẽ thật sự có thể làm Lạc Già quận chúa coi trọng hắn.
Da mặt của Ngụy Đông Lai hơi run lên, không nghĩ đến giờ phút này lại có người quấy rối, tức giận nói: “Chắc ngươi là người của sứ đoàn Đông Càn đúng không? Hay là sau khi thua các ngươi còn không phục?”
“Đúng là không quá phục.” Vương Thủ Nghiệp buông hai tiểu bối ra, bước lên một bước, khoanh tay nhìn về phía Ngụy Đông Lai, âm thanh lạnh nhạt: “Nếu là một trận chiến công bằng, thua là thua. Đáng tiếc, Ngụy Vương phủ các ngươi chỉ dựa vào một vài thủ đoạn mưu ma chước quỷ không làm người biết để thắng, nhưng vẫn có mặt mũi đứng đây diễu võ dương oai, thực sự làm Vương mỗ được mở mang kiến thức.”
“Cái gì?”