"Thánh Uy Tiên Hoàng?" Giọng nói của yếm màu xanh nhạt nghe có vẻ có vài phần tang thương và thổn thức: "Đây chính là thụy hiệu sau khi Nghê Sương muội muội quy tiên sao? Nghe có vẻ rất uy phong. Chỉ là không ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy này, ta đã thiên nhân cách biệt với Nghê Sương muội muội rồi..."
"Năm xưa khi Nghê Sương muội muội còn là công chúa, khi đó ta cũng chỉ là một cái yếm cấp tử phủ linh bảo, ngày ngày bảo vệ muội ấy khỏe mạnh, cùng muội ấy trưởng thành từng ngày."
"Khoan đã." Vương Phú Quý cau mày nói: "Thánh Uy bệ hạ chỉ có một cái yếm sao? Ngươi còn ngày ngày..."
"Đương nhiên...không phải chỉ có một cái." Yếm màu xanh nhạt ngượng ngùng phản bác: "Nhưng đây là trọng điểm sao? Ta là cái yếm được muội ấy thích nhất...chiếm thời gian quan trọng nhất ở kỳ trưởng thành của muội ấy."
"Khoan đã." Vương Phú Quý lại nhăn mày nói: "Xác suất tử phủ bảo khí sinh ra linh trí rất thấp, ngươi chắc chắn khi đó ngươi có ý thức? Mạch tư duy này không thông."