“Đi thì đi, bé gái Mộng Vũ ngươi quá hung dữ đấy, so với Nghê Sương muội muội dịu dàng đáng yêu thì kém hơn nhiều.” Sau khi Thanh Đâu trêu chọc xong, nhân lúc Vân Mộng Vũ còn chưa kịp phát tiết, nó lập tức bay phóng đi.
“Ta hung dữ? Phú Quý ngươi nói xem, ta có dữ không?” Vân Mộng Vũ tức đến mức giậm chân: “Lão tổ tông Thánh Uy kia của chúng ta mới gọi là hung dữ đấy được không? Nếu không phải ngài có chiến công to lớn, uy danh lẫy lừng, làm sao lại có thụy hiệu ngang ngược như thế?”
“Thật sự ngâm cùng nhau? Vương Phú Quý lo sợ hỏi: “Hay là ta che mắt đi.”
“Không cần, thực ra bản công chúa đã sớm có chuẩn bị.” Vân Mộng Vũ đỏ mặt chạy ra phía sau phiến đá, rất nhanh đã chạy ra lại.
Chỉ thấy nàng đã đổi sang một bộ đồ tắm khá thịnh hàng trên bãi biển Bách Đảo vệ, sau đó nhảy xuống ngâm mình trong tiên tuyền.