“Nương tử đừng khóc đừng khóc, chuyện này để vi phu nghĩ cách.” Thế tử Vân Ly Hiên của Bắc Vực Vương phủ đau lòng cho lão bà: “Có gì lớn đâu, vi phụ sẽ tự mình dẫn Bắc Vực quân đến chi viện cho Lương quốc chúng ta.”
“Hoang đường!” Bắc Vực Vương đập bàn tức giận nói: “Bắc Vực quân chính là quân chính quy của Tiên Triều, cần phải trấn thủ biên giới phía Bắc của Tiên Triều, còn phải định kỳ đi ra chiến trường ngoại vực túc trực, sao có thể tùy tiện điều động đi Lương quốc tham chiến?”
“Lão tổ tông.” Vân Ly Hiên cũng hiếm khi cứng rắn một lần, cứng cổ nói với vẻ không phục: “Ma Triều Triều thị người ta có thể âm thầm phái binh đi Yến quốc chi viện, dựa vào đâu mà Vân thị chúng ta thì không được? Nếu như lần này Bắc Vực Vương phủ chúng ta thật sự khoanh tay đứng nhìn, không nói đến đám người Ma Triều kia nhất định sẽ coi thường chúng ta, sau này ta với Y Y phải sống thế nào?”
Sắc mặt Bắc Vực Vương cũng không tốt lắm, trầm giọng nói: “Nếu Triều thị đã không tuân theo quy tắc trước, vậy thì Vân thị chúng ta tất nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là chuyện này rất quan trọng, không thể hành sự sơ suất được, ý của bổn vương là còn phải hỏi xem ý kiến của Tiên Hoàng bệ hạ, để lão nhân gia ngài quyết định. Chỉ cần ngài ấy hạ lệnh một tiếng, cho dù Bắc Vực quân mở đường toàn bộ mặt trận tiến về Lương quốc cũng không phải là không thể.”
“Nhưng mà lão tổ tông, ý của Phú Quý là chuyện này tuyệt đối không thể làm kinh động đến Tiên Hoàng lão tổ.” Vân Mộng Vũ vội vàng ngăn cản: “Lần này trở về, vì để che giấu tai mắt mà ta còn cố ý bộc phát tính tình công chúa.”