Ông ta vung tay áo dài lên, huyền khí cuồn cuộn lúc này hóa thành ánh sáng chói mắt bao quanh những oanh yến kia, ngay sau đó mặt mũi tràn nghiêm chỉnh nói với Vân Mộng Vũ: “Mộng Vũ, ngươi đừng có trách tổ gia gia nhà ngoại của ngươi. Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi, đang giúp ngươi thăm dò tính cách của Phú Quý một chút thôi.”
“Bây giờ xem ra, phẩm chất của Phú Quý nhà chúng ta vô cùng tốt đẹp. Vậy thì trẫm cũng yên tâm giao ngươi cho hắn.”
Dứt lời, ông ta bay lên trời, nhanh chóng mang theo những oanh yến kia biến mất.
Để lại hai người trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau.
Những người đời trước này, tại sao lại không biết xấu hổ như vậy?