“Ầy cũng may chúng ta chủ ở biên giới bên ngoài Thần Vũ Thiên Khư, nếu như tới gần hơn một chút, ta cũng không dám chắc chắn là có thể chạy thoát được.” Diêu Bách Xuyến nhớ lại vẫn còn kinh hồn bạt vía, không khỏi đổ mồ hôi lạnh: “Năng lượng triều tịch này thật là đáng sợ, đời ta tất cả cũng mới trải qua ba lần, đây là lần nguy hiểm nhất. Hả?”
Đột nhiên, Diêu Bách Xuyến chú ý tới bên cạnh Vương An Nghiệp có một thanh kiếm nhỏ tinh xảo đang nổi lơ lửng.
Thanh kiếm đó nhìn rất đẹp.
Thân kiếm không rộng không hẹp, chữ khắc trên thân kiếm cũng được đặc biệt tân trang và thay đổi, trong sự huyền ảo lại lộ ra mấy phần tinh xảo và lộng lẫy, giữa ánh sáng bốn phía, có hàn mang nhàn nhạt lướt qua trên kiếm phong, vừa nhìn đã biết là cực kỳ bất phàm.
Uy thế này cũng không giống như là linh bảo thần thông có thể có được.