“Vậy thì đa tạ An Nghiệp công tử...” Diêu Bách Xuyến lập tức tươi cười rạng rỡ: “Nếu công tử đã không sao, ta không làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa, ta sẽ đi chỉ huy thuộc hạ đi tu sửa phi thuyền.”
Sau khi hỏi han một chút, Diêu Bách Xuyến cũng bận rộn rời đi.
Vương An Nghiệp thì quay lại khoang thuyền xa hoa của chiếc phi thuyền, bố trí cấm chế, bắt đầu tiến hành giao lưu sâu hơn với Loan Loan: “Loan Loan, nếu ngươi đã bước ra từ Thần Vũ Thiên Khư, vậy thì ngươi biết những gì về nội bộ của Thần Vũ Thiên Khư?”
“Các ngươi gọi nơi đó là Thần Vũ Thiên Khư, nhưng theo chúng ta biết thì nơi đó là chiến trường cuối cùng.” Vừa nhắc tới chuyện này, giọng nói của Loan Loan cũng không tự chủ mà giảm thấp xuống, lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi: “Yêu ma vực ngoại xé mở bầu trời, vô số yêu ma giáng lâm, quân đoàn thứ chín của tập đoàn quân thứ ba chúng ta, đã tiến hành chém giết kịch liệt với yêu ma vực ngoại trên trận địa phòng ngự.”
“Chúng ta đã giết được vô số yêu ma vực ngoại, nhưng quân lực của đối phương rất hùng hậu. Dần dần, số người của quân đoàn thứ chín chúng ta càng ngày càng ít, cuối cùng cũng hao tổn gần như không còn ai, chủ nhân của ta, cũng chính là quân đoàn trưởng Diêu Quế Phương của quân đoàn thứ chín của tập đoàn quân thứ ba, cũng đã hi sinh oanh liệt vào thời khắc sống còn.”