“Dừng.” Vương Thủ Triết nhanh chóng ngắt lời hắn ta: “Vay tiền đúng không? Vay tiền thì cứ việc nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng.”
“Vâng vâng vâng, chính là vay tiền, vay hai trăm triệu tiên tinh.” Đế Tử An tươi cười nói: “Ngươi yên tâm, ta lấy danh dự của Đại Càn ra để vay tiền, nên lãi bao nhiêu sẽ trả bấy nhiêu.”
“Hai trăm triệu tiên tinh?” Vương Thủ Triết híp mắt nhìn chằm chằm Đế Tử An: “Làm sao mà điện hạ lại thổi thành như thế này? Hai trăm triệu tiên tinh, chính là hai mươi tỷ càn kim.”
“Theo ta suy đoán, Đại Càn chúng ta một năm quốc thuế cho dù có mười một mười hai tỷ càn kim, dựa vào tốc độ phát triển hiện tại của Đài càn, số tiền đó cũng không dám chắc là số vào chẳng bù được số ra, chắc chắn cũng không thừa nổi mấy đồng. Cho dù có dựa vào việc hàng năm điện hạ có thể tiết kiệm được một trăm triệu càn kim để tính, cũng ít nhất phải đến hai trăm năm mới có thể trả hết món nợ này, càng không nói đến vấn đề tiền lãi.”
“Thủ Triết, món nợ này ngươi tính không đúng.” Đế Tử An ra vẻ thông thạo nói: “Ngươi cũng đã nói tốc độ phát triển của Đại Càn chúng ta rất nhanh, bây giờ quốc thuế mặc dù mới chỉ có một phẩy hai tỷ càn kim, mười năm sau hay hai hai mươi năm sau vẫn như vậy sao? Nếu quốc khố có được số tiền đó, Đại Càn có thể nhanh chóng bước vào xe tốc hành. Sau đó phát triển kinh tế thật tốt, bảo đảm chưa đến hai ba mươi năm đã có thể trả hết nợ nần.”