Vị lão giả này chính là tông sư luyện khí Bùi Tín An, bởi vì đắc tội với thượng ty của Huyền Giáp ty nên đã bị xa lánh, vì vậy bị đày đến một vùng đất quê mùa xa xôi của Đông Càn quốc này.
Nhưng cũng vì vậy mà hắn ta đã đi đến một con đường tốt hơn.
Tiền lương và phụ cấp cố định hàng năm, gần như gấp đôi ở Huyền Giáp ty, hơn nữa chỉ cần tạo ra đóng góp cho một loại kỹ thuật tiến bộ nào đó, còn sẽ được được thêm phần thưởng hậu hĩnh, kiểu khen thường này vượt xa tiền lương cố định.
“Đâu có đâu có, ta từ chức chuẩn bị gia nhập Vương thị, không phải bởi vì tiền bạc. Có tiền hay không không quan trọng, ở nơi nào mà chẳng phải làm việc? Nhưng mà làm việc ở Vương thị, ta cảm nhận được sự tôn trọng của bọn hắn đối với nhân viên kỹ thuật, khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.” Đang lúc nói chuyện, Bùi lão mặc cẩm y trên người, còn xoay xoay nhẫn trữ vật cực phẩm trên tay một chút.
Nhìn thấy nét mặt hồng hào như cây khô gặp mùa xuân đó, mấy năm nay hiển nhiên là đã kiếm được không ít. Đương nhiên, hắn ta cũng đã tạo ra đóng góp không nhỏ cho sự phát triển kỹ thuật của Vương thị.