“?” Vương Thủ Triết dùng ánh mắt dị thường nhìn nàng, ngày thường sao không thấy nàng có nhiều chủ ý như thế. Hôm nay là đặc biệt đến để chống đối Tứ thúc sao?
“Được, ngươi nói thử xem.” Rốt cuộc Vương Thủ Triết vẫn lấy đại cục làm trọng.
“Tứ thúc, ta không dám đảm bảo.” Vương Ly Từ nói:
“Ta đang nghĩ, Linh thú là gì, đều là thứ rất thích đồ ăn ngon. Chúng ta chỉ cần dùng đồ ăn ngon dụ nó lên bờ, chẳng phải nó sẽ không chạy thoát được nữa sao?”
Quyến rũ bằng mỹ thực?
Ánh mắt của Vương Thủ Triết hơi hồ nghi, nha đầu này sẽ không vì bản thân thích ăn mà cảm thấy mọi thứ trong thế giới đều không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mỹ thực chứ?
“Tứ thúc, Hoa Hoa cứ thế mà đi theo ta đó.” Vương Ly Từ đứng đắn nói:
“Nó thích ăn cá khô của ta.”
Vương Thủ Triết hơi chần chừ, cũng biết bị nàng thuyết phục rồi:
“Vậy thì cứ thử xem, dù sao cũng không tổn thất gì.”
Không thể không thừa nhận, nha đầu Vương Ly Từ này sẽ luôn làm ra một số chuyện ngoài dự liệu mà lại thành công khó hiểu.
“Cái gì gọi là không tổn thất?” Vương Ly Từ tức giận nói:
“Ta bỏ ra cá khô, hơn nữa dự trữ của ta cũng không nhiều.”
“Được! Tứ thúc thanh toán cho ngươi.” Vương Thủ Triết cắn răng nói:
“Nếu ngươi thật sự lập được công lớn, ta sẽ mời ngươi một bữa lớn ở 【 Bách Vị Hiên 】Trường Ninh vệ, ngươi tùy ý chọn, không giới hạn.”
“Ồ?”
Mắt của Vương Ly Từ phát sáng, cảm thấy máu nóng sục sôi, toàn thân đều tràn ngập ý chí chiến đấu, vỗ ngực nói:
“Tứ thúc, tất cả cứ ôm hết lên người Ly Từ, đối phó với động vật nhỏ gì đó, Ly Từ có sở trường nhất.”
Sau đó, Vương Ly Từ nhanh chóng bước vào trạng thái, bắt đầu sắp xếp Vương Thủ Triết và hai vị lão tổ.
“Tứ thúc, điểm mai phục ở địa điểm hẻo lánh bên đó, phía sau có rừng cây, có thể ẩn nấp.” Vương Ly Từ bắt đầu nhanh chóng động não:
“Ngoài ra lần trước không phải người đã săn một con Đông Hải Tiễn Kỳ sao? Cho người cắt một đoạn, con ô quy đó ăn nhiều lắm, ít gì cũng phải ba, không, năm mươi cân.”
“Biết lò nướng không? Nếu trong nhà không có thì cứ lấy trong viện của ta, trước đây ta đã tìm thợ rèn làm mấy cái dự trữ.”
“Than thượng đẳng, các loại gia vị.”
“Hai vị lão tổ, các người nhất định phải tránh xa một chút, nín thở ngưng thần.”
...
Đủ loại sắp xếp và chỉ huy, rất sinh động.
Ngay cả Vương Thủ Triết cũng hơi kinh ngạc, vừa nghe đến có đồ ăn ngon thì nha đầu này đã bạo phát ra năng lượng thật sự rất đáng sợ.
Cho dù năm mươi cân Linh ngư đó khiến hắn hơi do dự nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý.
Sau đó, tất cả chuẩn bị ổn thỏa.
Vương Ly Từ một người một hổ, cộng thêm một trợ thuyền bình thường bắt đầu dập dờn trên hồ. Nàng và tiểu hổ Hoa Hoa khoan khoái hưởng dụng các loại mỹ thực, nhất là cá khô, ăn mãi ăn mãi, một số cá khô không cẩn thận rơi xuống hồ.
Sau hơn một canh giờ, thuyền dần dần vào bờ, cá khô vẫn không ngừng “rơi xuống”.
“Hoa Hoa, bản tiểu thư nướng Linh ngư cho ngươi ăn, đây là hải ngư đó, trước giờ ngươi chưa từng ăn đâu.” Vương Ly Từ ôm Hoa Hoa lên bờ, bắt đầu nướng.
Động tác của nàng rất thành thạo, thủ pháp sang trọng, chẳng bao lâu thì mùi cá nướng đã lan khắp bốn phía.
Ngay cả mấy người Vương Thủ Triết đang trốn trong rừng cây cũng bị mùi cá nướng hấp dẫn. Chỉ là Vương Thủ Triết vẫn hơi nghi ngờ như cũ, dựa vào cách này thật sự có thể dụ ô quy lên bờ?
Sắc trời dần tối, lò lửa càng thêm sáng mắt.
“Hoa Hoa, miếng này là của ta, đừng giành!” Vương Ly Từ đã bắt đầu cùng tiểu hổ Hoa Hoa hưởng dụng mỹ vị của Linh ngư nướng, dường như đã quên mất kế hoạch.
Ngươi một miếng, ta một miếng, nhanh chóng ngấu nghiến.
Chưa tới một khắc, năm mươi cân thịt Linh ngư Đông Hải Tiễn Kỳ của Vương Thủ Triết đã bị một người một hổ ăn hết một phần ba rồi!
Hơn nữa bọn nàng vốn không có ý định dừng lại, ăn đến khoan khoái, lại chẳng bao lâu nữa đã mất đi một nửa rồi!
Trong lòng Vương Thủ Triết “Bộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ không ổn.
Lẽ nào, hắn trúng kế rồi?
Vương Ly Từ vốn chưa từng muốn dụ ô quy lên, chỉ đơn thuần là muốn ăn Linh ngư của hắn...
Ăn xong lau lau miệng, nói một câu hôm nay vận khí không tốt, con ô quy đó không lên, có lẽ ô quy đó không thích ăn cá.
Ngày mai lại tiếp tục làm mấy chục cân thịt Linh Giác Ly Ngưu.
Vương Thủ Triết càng nghĩ càng lo, nha đầu Ly Từ này trước đây có một đống tiền án, sao lại dễ dàng tin nàng như thế?
Cho đến khi nàng và con tiểu hổ đó ăn hết hai phần ba.
Vương Thủ Triết mới vỗ trán.
Ách... Được rồi, ta tin tiểu cô nãi nãi ngươi mới lạ.
Nhưng vào lúc này, mặt nước bên hồ hơi dao động, một con ô quy to lớn chậm rãi bò lên bờ. Thân hình to lớn của nó trong mờ tối càng đáng sợ, còn đặc biệt nhe răng một cái với Vương Ly Từ và hổ con.
“Hung thú a.”
Vương Ly Từ hô lên một tiếng, cùng hổ con Hoa Hoa chạy mất tăm mất dạng.
Sau đó, con ô quy đó đắc ý hất đầu, nhấc từng bước nặng trịch, nghênh ngang đi đến trước bếp lò, nghiêng đầu, tựa như đang suy nghĩ cá nướng này thật sự ngon như thế sao?
Thử ăn một miếng, một cân cá nướng đã chẳng còn.
Sau đó con ô quy này trúng tà rồi, ăn từng miếng lớn, đoán chừng nó hối hận rồi, hối hận vì đã nghi thần nghi quỷ không chịu lên sớm để ăn.
Ô ô... Quy gia sống uổng ba trăm năm.