“Chân Quân, thực ra ta cũng cảm thấy trưởng công chúa lo lắng rất có lý. Mặc dù Đại Càn ta cũng thuộc phe của Tiên Triều, nhưng mọi thứ cuối cùng vẫn là một giọt máu đào hơn ao nước lã.” Vương Ninh Hi cũng khuyên: “Ngài định truyền bát y lại cho ta, không chừng sẽ mang đến phiền phức lớn cho ngài, cũng sẽ có chút ảnh hưởng đến danh tiếng. Hay là như thế này, ta có thể làm đệ tử ký danh của ngài, ngài chỉ dẫn ta mang tính lựa chọn một chút là xong.”
“Đứa nhỏ Ninh Hi này, thật là quá hiểu chuyện.” Trong lòng Bách Luyện chân quân cảm động không thôi, giọng điệu cũng càng kiên định hơn: “Ngươi không cần lo lắng. Những người ngoài kia có phản đối nữa thì có lợi ích gì? Bản chân quân hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của người ngoài. Nếu như Thiên tượng Thự phản đối, cùng lắm thì bản chân quân từ chức, đi thẳng đến Đông Càn là được.”
“Chân quân, Ninh Hi có tài đức gì, có thể nhận được sự ưu ái của ngài chứ? Không đến mức này, không đến mức này.” Vương Ninh Hi cũng tỏ ra dáng vẻ cực kì cảm động, liên tục khiêm tốn và bày tỏ thái độ: “Nếu như chân quân và Thiên Tượng Thự vì vậy mà mâu thuẫn náo loạn, Ninh Hi có chết vạn lần cũng không hết tội.”
Hàng loạt hành động này, lập tức khiến cho Tuy Vân công chúa dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ở trong lòng.
Nàng ta không khỏi liếc mắt nhìn Vương Ninh Hi một chút.