“Đông Càn quốc?”
Thánh Y chân quân hơi kinh ngạc, lập tức dùng châm nhỉ nhẹ nhàng đâm vào huyệt bách hội của Hoa Thụy.
Trong nháy mắt, hư ảnh một con thương long bé tí bay lên, gào thét về phía Thánh Y chân quân một hồi, giương nanh múa vuốt, xem ra đang khó chịu.
Nhưng mà, đừng thấy hư ảnh thương long này nhỏ, uy thế trên người lại đã vô cùng ngang ngược, nặng nề mà uy nghiêm, không nhìn hình thể, cũng đủ để cho người ta sinh lòng kính sợ.
“Hay lắm huyết mạch thương long thuần túy. Ngô thị này thật là may mắn, ngay cả trong một chi mạch cũng có thể sinh ra một huyết mạch tuyệt thế như vậy.” Thánh Y chân quân khen không dứt miệng, lại liên tục châm, đâm bí châm lên trên các huyệt vị ở trên người nàng, trợ giúp nàng tiêu hóa sức mạng thức tỉnh huyết mạch.