“Trưởng công chúa điện hạ, ngài đừng có lo lắng.” Vân Tu Viễn nói: “Theo ta biết, tiểu tử Đồng Quang này quả thực được gọi là thiên tài luyện khí trong thế hệ trẻ tuổi của hoàng thất chúng ta. Tiểu tử này bây giờ còn chưa tới trăm tuổi, với tuổi tác này mà hắn đã có được thực lực luyện khí như vậy, cũng xem như là cực kỳ hiếm thấy trong Vân thị chúng ta. Nếu như hắn còn không được nữa, thì ta khuyên công chúa hãy chịu thua đi.”
“Ta đường đường là Vân thị, sao có thể chưa chiến đã nhận thua?” Tuy Vân trưởng công chúa trong lòng dâng lên một luồng chiến ý: “Một tên không được thì chúng ta dùng một nhóm, ta không tin tiểu tử kia có ba đầu sáu tay.”
Vân Tu Viễn tặc lưỡi, cuối cùng không khuyên tiếp nữa.
Hắn ta đã đi theo trưởng công chúa hơn mấy trăm năm, nên tất nhiên cực kỳ hiểu rõ tính cách của nàng ta. Vị chủ nhân này bình thường nhìn thì rất dễ nói chuyện, chỉ khi nào chiến ý dâng lên, là người liều chết chiến đấu tuyệt đối không lui, rất cứng đầu.
“Tuy Vân tỷ tỷ, ta ủng hộ ngươi.” Hoa Thụy công chúa Vương Cơ Điệp giơ quyền nhỏ lên, tức giận nghiến răng nói: “Chúng ta tìm thêm một vài ngươi, giáo huấn tứ thập thất thúc xấu xa kia của ta một trận. Nhất định phải làm cho hắn biết đạo lý ‘người giỏi còn có người giỏi hơn trời cao đất dày’. đừng có suốt ngày để mắt lên trán, xem người khác không ra gì.”