“Mỗi một vị mỹ nữ ở đây, đều nhận được ba cây linh hoa.” Lúc này, giọng nói của Vương Ninh Hi bỗng nhiên vang lên: “Các ngươi có thể tặng linh hoa này cho nam tử đã khiến cho ngươi cảm thấy động lòng. Nhớ kỹ, mỗi người chỉ có thể lựa chọn ba vị nam tử động lòng, chú ý, chỉ có thể lựa chọn ba vị, có thể ít hơn, nhưng không thể có nhiều hơn. Hơn nữa trong giai đoạn giao lưu kế tiếp, chỉ người tặng hoa mới có thể giao lưu với người được tặng hoa, những người còn lại không được phép giao lưu với nhau.”
Khi đang nói chuyện, có nhân viên công tác đã dâng linh hoa lên, không nhiều không ít, mỗi người quả nhiên chỉ có ba bông.
Nhưng mà, tới phân đoạn tặng hoa, bầu không khí trong hiện trường lại rơi vào yên tĩnh.
Những cô nương Linh Thực sư này đã làm việc và trưởng thành trong Bách Thảo viên một thời gian rất dài, hoàn cảnh tương đối đơn giản, cũng không tiếp xúc với ngoại giới nhiều, cho dù trong lòng của mình đều có nam tử động lòng, nhưng lại không có ai dám làm người dẫn đầu, từng người đều nhăn nhăn nhó nhó không chịu động đậy.
Vương Ninh Hi đã sớm đoán trước được tình huống này, cười híp mắt bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa: “Xem ra các sư huynh của Bách Luyện đường chúng ta không có chút sức hút cá nhân nào cả, lại không có ai có cảm giác động lòng với bọn hắn. Như vậy đi, trước tiên bắt đầu từ bạch y kiếm thánh La Vĩnh Thiên sư huynh. Ta đếm đến mười, nếu như vẫn không có ai đưa linh hoa động lòng cho hắn, chúng ta sẽ loại bỏ hắn, đày hắn đến Đông Càn quốc, vĩnh viễn không còn xuất hiện trước mặt các ngươi nữa.”