“Dì Lan Hinh Vương.” Hoa Thụy công chúa chớp chớp đôi mặt to tròn long lanh nhìn Lan Hinh Vương, lại ngó sang Bách Luyện chân quân, nghi ngờ nói: “Ngài không định tặng linh hoa sao?”
Dựa vào quy tắc, Lan Hinh Vương tất nhiên cũng được chia cho ba bông linh hoa, thậm chí ngay cả Tuy Vân công chúa cũng có ba bông.
Trong tất cả cô nương, cũng chỉ có Hoa Thụy công chúa là không có linh hoa. Dù sao nàng cũng mới tám tuổi, Vương Ninh Hi tất nhiên nghiêm cấm nàng quấy rối.
Lan Hinh Vương bóp bóp linh hoa trong tay, thoáng có chút do dự.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy Bách Luyện chân quân lại nhận được thêm một đóa linh hoa, hiện tại đã đạt tới tám đóa linh hoa, bà ta thoải mái nở nụ cười: “Bản vương tuổi cũng đã cao, đâu thể nào giành nam nhân với các tiểu cô nương được? Hãy nhường cơ hội này lại cho các nàng đi.”