“Tên lãnh đạo không hiểu cái quái gì về luyện khí như ngươi, đơn giản giống như người ngoài nghề chỉ huy người trong nghề.” Bùi Tín An bĩu môi khinh thường nói: “Ngươi vẫn còn không bằng Vương Thủ Triết kia đâu. Mặc dù Vương Thủ Triết kia cũng không hiểu cái quái gì về luyện khí, còn luôn thích chỉ huy mù, nhưng dù sao đầu óc cũng thông minh sáng lạng, thỉnh thoảng còn có thể đề xuất ý kiến mang tính xây dựng.”
Trấn Nam Vương bị tức đến đen mặt.
Bùi Tín An trong miệng chó không thể nhà ra ngà voi như lão già ngươi, có ai không xa lánh ngươi chứ?
Trong lúc nhất thời, hắn ta cũng có chút hiểu cho Lưu Tri Đức.
“Chuyện đó, Tuy Vân công chúa, làm phiền ngươi nói một chút ý kiến với Tiên Hoàng.” Bùi Tín An tiếp tục dõng dạc nói: “Những nhân viên kỹ thuật như chúng ta qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn âm thầm cống hiến cho Nhân tộc không ai biết đến. Tiền và sự tôn trọng, dù sao cũng phải giống như nhau đúng không?”