Tiên Tôn đen mặt.
Ông ta vung tay áo lên, toàn bộ hình chiếu cũng bắt đầu hóa thành từng tia sáng tán loạn.
“Anh Tuyền, suýt chút nữa thì vi sư quên mất, voi sư còn đang bế quan tiếp trong vòng ba năm rưỡi nữa không được ra ngoài.”
“Sư tôn người đừng có chạy.” Vương Anh Tuyền không nói nên lời: “Đây là hình chiếu của ngài, bế quan cái gì?”
“Hình chiếu hình chiếu thì sao? Hình chiếu cũng có thể lĩnh hội pháp tắc thiên đạo.” Giọng nói của Tiên Tôn lượn lờ truyền đến từ trong hư không.