“Gia chủ, ngài hãy tha cho Tông Côn thiếu gia đi.” Hai vị đại tỷ tỷ long kình thấy Vương Tông Côn bị mắng, lập tức đau lòng không thôi, đau xót lên tiếng xin xỏ: “Tất cả đều là do chúng tôi sai.”
Vương Thủ Triết lại không quan tâm tới các nàng, mặt tối sầm lại xách Vương Tông Côn lên: “Ngươi đeo kính râm làm gì? Hài tử nhà chúng ta có ai đeo kính râm không?”
Nói xong, hắn nắm lấy kính râm của hắn rồi kéo xuống, nào có thể đoán được lại không thể kéo xuống được.
Đằng sau kính râm có dây thun giữ lại, lại còn lại loại dây thun có lực đàn hồi khá tốt.
“đùng!”