Cho dù Tiên Cung có tài nguyên phong phú, nhưng bồi dưỡng Lăng hư cảnh cũng không phải sẽ cung cấp nguồn tài nguyên vô hạn, một phần tài nguyên vẫn phải dựa vào bản thân mình kiếm được, hoặc là gia tộc phụ cấp cho.
Làm như thế, một là vì sợ nếu cung cấp nuôi dưỡng toàn bộ, cuối cùng nuôi ra một đám phế vật ngoại trừ tu hành thì không biết gì, hai là cũng giúp cho tài nguyên dễ thở hơn.
Nếu không phải như thế, thì Ngọc Linh chân quân cả ngày treo ‘Chân Tiên chuyển thế’ lên miệng kia, cũng không phải cạp lông cừu ở khắp nơi, cạo đến mức mấy người như Ngộ Đạo chân quân cũng phải sợ bà ta.
Bà ta không phải là đang giả nghèo, mà là nghèo thật.
Để sớm xung kích vào Lăng Hư cảnh trung hậu kỳ, Ngọc Linh chân quân cần tiêu hao một lượng tài nguyên để tu luyện có thể nói là một con số khổng lồ, dù phía sau đã có Hàn Nguyệt Khương thị, Bắc Vực Vương phủ, Lương quốc rất nhiều thế lực giúp đỡ, nhưng thời gian này vẫn trôi qua rất khó khăn.