“Tiểu Lục Vi, nếu như thật sự ngươi có dự định như vậy thì phải làm sớm một chút.” Triêu Dương Vương đè thấp giọng nói của mình: “Quả thực không được thì dùng thuốc, gạo nấu thành cơm rồi hãy nói sau.”
“Điện hạ nói rất hay rất có lý, ta sẽ cân nhắc một chút.” Lục Vi tiểu học tỷ cũng đè thấp giọng xuống, chỉ là giọng nói đó nghe như thế nào lại có chút hưng phấn.
Vương Thủ Triết không nói nên lời.
Cân nhắc cái quỷ gì?! sao có thể tùy tiện sinh hài tử với người khác được chứ? Suy nghĩ bẩn thỉu giống như hạ thuốc thế này cũng nghĩ ra được?
Hơn nữa, xung quanh hai người tu vi thấp nhất cũng là Tử Phủ cảnh, đều là người tai thính mắt tinh, nên hạ giọng chỉ là đè thấp sự yên lặng. Cũng không biết ngươi đang hưng phấn cái gì?