Tôn Diệu Vũ chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tôn Đại Hải một chút: “Hải cung phụng, tầm nhìn của ngươi không được, đương nhiên là phải bắt sống. Chỉ có điều, món ngon quý giá như thế, tự mình hưởng thụ thì không khỏi có chút lãng phí.”
“Thế tử, ý của ngài là?” Tôn Đại Hải đảo nhanh một vòng, như có điều suy nghĩ.
“Đã từng nghe tới tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh của Ma Triều chưa?” Tôn Diệu Vũ lạnh nhạt nói.
“Chính là tam hoàng tử bị cho rằng đầu óc có vấn đề kia sao?” Tôn Đại Hải nghi hoặc không thôi: “Nghe nói hắn ta luôn thích gì làm nấy, chỉ lo sở thích của mình, chưa từng quan tâm xem người khác nghĩ như thế nào. Chỉ cần mình vui vẻ, trời sập xuống hắn ta cũng không quan tâm.”
“Đầu óc có vấn đề?” Tôn Diệu Vũ nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười: “Nếu như đầu óc của hắn ta thực sự có vấn đề, Ma Hoàng bệ hạ sẽ cưng chiều hắn ta như vậy sao? Những chuyện mà hắn ta đã từng làm, nếu đổi lại là người khác e rằng sớm đã bị Ma Hoàng chán ghét mà vứt bỏ. Ta thấy người này bề ngoài thì có vẻ bất cần đời, nhưng tâm tư lại sâu sắc.”