Nhưng mà, còn chưa đợi Lục Vi trả lời, Lung Yên lão tổ đã không nhìn nổi nữa, nắm chặt phía sau lưng hắn ta ném người ra bên ngoài.
Thân Đồ Cảnh Minh nhất thời hóa thành một đường ánh sáng, ‘ầm’ ‘ầm’ liên tục xuyên qua liên tiếp mấy căn phòng mới ngừng lại được, cuối cùng bị vùi trong một đống gạch ngói vụn.
“Nhược Băng, ta sai rồi, ta không bán, không bán cũng không được sao?” Tam hoàng tử Thân Đồ Cảnh Minh leo ra từ trong một đống gạch đá lớn, toàn thân thê thảm tội nghiệp.
“Còn dám ăn nói linh tinh, ta sẽ dùng kiếm nạo đầu ngươi.” Lung Yên lão tổ mắt phượng sắc bén, cả người đều tản ra hàn ý lạnh lẽo.
“Vâng vâng vâng, Nhược Băng ngươi quyết định.” Tam hoàng tử cho dù vô cùng hâm mộ, nhưng cũng không còn dám nhắc tới chuyện này.