“Thế tử, chúng ta còn chạy nữa không?” Tôn Đại Hải lấy một miếng bánh đưa cho hắn ta, thần sắc trên mặt cũng uể oải vô cùng.
Đã trôi qua một thời gian dài như vậy, thức ăn được ném cho bọn họ lúc trước cũng đã sắp cạn kiệt. Có lẽ, khi thức ăn cạn kiệt hoàn toàn, điều đang chờ đợi bọn họ chính là sự điên loạn và cái chết.
“Chạy cái gì mà chạy?” Tôn Diệu Vũ ỉu xìu cầm lấy miếng bánh cắn một cái: “Nếu như có thể chạy ra ngoài được, cớ gì chúng ta còn phải ở đây chịu khổ?”
Nói xong, hắn vô thức liếc nhìn ra mặt biển, thấy không có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm trở lại.
Những tấm lưng to lớn nhấp nhô trong nước biển giống như những dãy núi chập trùng tối đen, chỉ nhìn thôi đã có thể mang cho người ta áp lực tâm lý khổng lồ.