Với thân phận của Hoa Thụy, dĩ nhiên sẽ có đãi ngộ tương ứng, thức ăn là cơm tiên mễ, linh nhục thập nhất giai và linh trà linh quả đỉnh tiêm, nhưng một người ở Luyện Khí cảnh như nàng ta thì có thể ăn được bao nhiêu? Cơm tiên mễ đều phải tính theo hạt, linh nhục cũng chỉ ăn một miếng nhỏ bằng móng tay.
Nhưng đám người ăn chực kia thì lại khác, người nào người nấy đều tính theo thùng cơm, nhất là Vương Ly Từ kia, nàng chính là cái thùng cơm không đáy, ngay cả “đệ nhất thùng cơm” trước kia của Tiên Cung là Nguyên Nguyên Chân Quân cũng phải lui xuống hàng hai.
Cùng với sự gia tăng của đội quân ăn chực, trữ lượng tiên mễ và linh nhục cao giai trong tư khố của Tiên Tôn đang giảm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mà Hoa Thụy công chúa cũng chẳng phải người dễ đối phó. Nha đầu này thỉnh thoảng sẽ đi tuyên dương khắp nơi, nói Tuy Vân công chúa và Tiên Hoàng bệ hạ yêu thương nàng ta ra sao, như thế nào, ban cho nàng ta một đống bảo vật và tài nguyên không nói, nàng ta còn có tận hai viên Tiên Hoàng lệnh.
Điều này tất nhiên đã khiến cho Tiên Tôn vô cùng đau đầu.