“Lão tổ tông, đây chẳng phải điều ngài vẫn luôn lấy mình làm gương sao? Muốn đạt được mục tiêu thì không thể quá coi trọng mặt mũi.” Thân Đồ Cảnh Minh sờ sờ mũi, biểu cảm như thể “ta thế này đều là học theo ngài cả”.
“Nghiệt chướng! Bổn hoàng không biết xấu hổ lúc nào?” Xích Ngục Ma Hoàng suýt chút bị hắn ta chọc tức chết, quơ lấy cây gậy bên cạnh muốn đánh hắn ta, nghĩ đến Vương Phú Quý rồi lại nghĩ đến tam hoàng tử mà chính mình một lòng bồi dưỡng ra, nhất là lão Tam này... đúng thật là càng nghĩ càng phiền lòng, còn chẳng bằng đánh chết cho rồi!
May mà sư lão phản ứng nhanh, ôm lấy cánh tay của Xích Ngục Ma Hoàng, lúc này mới để cho Thân Đồ Cảnh Minh tránh được cảnh đầu nở hoa ngay tại chõ.
“Hì hì~~ lão tổ tông, ta chỉ nói đùa với ngài chút thôi, có lợi cho sức khỏe tinh thần và thể chất. Ngài nhìn xem ta mang đồ tốt gì tới cho ngài này.” Thân Đồ Cảnh Minh rụt cổ lại, cuối cùng cũng không dám chọc giận Ma Hoàng nữa, thành thật bắt đầu lấy lễ vật từ trong nhẫn trữ vật ra.
Đầu tiên hắn ta lấy ra một đống đồ ăn ngon, đồ chơi vui, những thứ này đều là đồ trước kia hắn mua để dỗ dành Nhược Băng muội muội, chỉ là người ta ghét bỏ không thèm, nên dứt khoát cầm đồ bỏ tới để “hiếu kính” với lão tổ tông.