"Công chúa điện hạ của ta~" Triệu Đình Kiên nghe vậy cứ như bị ủy khuất to lớn, vứt bỏ cây gậy trong tay đã lao thẳng vào trong bộ phó chỉ huy khóc trời đoạt đất kêu thảm: "Ngài phải làm chủ cho lão thần, lão thần lần này đã bị nha đầu kia hãm hại cho thật thảm, thiếu chút nữa đã không trở về được... Ta cũng không yêu cầu cái gì khác, chỉ cần chia cho một nửa điểm chiến công, không, ba phần điểm chiến công của nha đầu kia là được."
"Lão già thối không biết xấu hổ!" Vương Anh Tuyền cũng xông vào: "Bổn tiểu thư vất vả lắm mới kiếm được điểm chiến công, dựa vào cái gì mà phải chia cho ngươi chứ?"
"Không có ta chống đỡ áp lực, dẫn dụ viện quân Tam Bảo, ngươi có thể lập công sao?"
"Hừ! Ngươi thực sự nghĩ ta không biết gì sao?" Vương Anh Tuyền thở phì chỉ vào Triệu lão nguyên soái: "Lúc viện quân Tam Bảo chạy về ngươi đã sớm thấy gió mà chạy, co rụt lại phòng thủ, nghe nói trước khi đi ngươi còn vớt được một khoản lớn. Ta không có chia một nửa chiến lợi phẩm của ngươi cho ta đã là tốt lắm rồi."
"Bổn nguyên soái dựa vào bản lĩnh của mình mà cướp chiến lợi phẩm, dựa vào cái gì phải chia cho ngươi?"