Nhưng mà, một thân ma uy đáng sợ kia của nó, lại phảng phất như U Minh Địa Ngục, không ngừng ăn mòn không gian chung quanh, âm lãnh, túc sát, giống như ẩn chứa sự khủng bố vô tận.
"Hoá ra là Minh Sát Ma Thần." Vân Hạ Dương hơi ngây người, trên gương mặt dữ tợn lại không lộ chút cảm xúc nào, ngược lại toát ra một loại cao ngạo như lẽ đương nhiên, ngữ khí cao cao tại thượng, tràn ngập sự khinh thường: "Chỉ là một tên hậu bối của Minh Sát nhất mạch, vậy mà cũng dám nói chuyện như thế với bản Ma Thần?"
"Hừ! Thời đại thay đổi rồi. Ma Giới bây giờ sớm đã không phải là Ma Giới lúc trước nữa." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Minh Sát Ma Thần toát ra một nụ cười lạnh: "Ngươi may mắn còn sống trở về, thì nên cụp đuôi thành thật mà làm ma, Ma Giới này mới còn có chỗ dung thân cho ngươi. Nếu không, cũng đừng trách bản Ma Thần khiến ngươi hồn bay phách…."
Nào có thể đoán được.
Nó mới nói được phân nửa,【Long Huyết Ma Thần】 vừa rồi còn một mặt cao ngạo khinh thường đã lặng yên không một tiếng động xé mở không gian, trong nháy mắt trốn vào trong đó, bắt đầu liều mạng chạy trốn.