Cùng lúc đó.
Các nhân vật chủ yếu của Lưu thị và Triệu thị, tộc trưởng, tộc nhân tinh anh, thậm chí là hai vị Linh Đài cảnh chi lộ Lưu Thắng Hào và Triệu Đạo Nguyên đều đã đứng trước hàng rào đơn sơ.
Nhưng bắt mắt nhất trong đội ngũ của Lưu thị và Triệu thị chính là bốn vị lão giả ở phía sau đội.
Hai trong số họ là lão tổ của Lưu thị và Triệu thị, Triệu Tri Đức và Triệu Bá Quân, những người mà Vương Thủ Triết khá quen thuộc.
Hai người ở giữa bọn họ đều mặc áo bào xám, họ chỉ đứng đó mà không để lộ một tia khí thế nào.
Nhưng Vương Thủ Triết lại biết đây chắc hẳn là hai vị ngoại viện Linh Đài cảnh tu sĩ được Lưu thị và Triệu thị mời tới.
Có đủ bốn vị Linh Đài cảnh tu sĩ.
Chẳng trách Lưu Thắng Nghiệp, gia chủ của Lưu thị lại mạnh miệng như vậy, trực tiếp kêu gào muốn Vương Thủ Triết ra nhận lấy cái chết.
Lúc này, Lưu Thắng Nghiệp ở giữa nhìn quanh trông oai hùng trác tuyệt, cuốn phăng đi tất cả sự buồn bực của mấy tháng qua. Hắn ta muốn trả lại những thứ Vương thị đã ban tặng, từng cái một.
Đặc biệt là Vương Thủ Triết, hắn ta đã không thể chờ đợi muốn nhìn thấy hắn vô cùng hoảng sợ và ảo não không thôi trước màn biểu diễn đặc sắc của hắn ta.
"Ôi, đây chẳng phải là Lưu bá bá sao?" Vương Thủ Triết bước đến trước đội và cười nói: "Không phải dạo này ngươi làm ổ ở nhà cả ngày nghiền ngẫm lỗi lầm sao? Sao thế, chuyện này mới qua bao lâu chứ, không kiềm chế được muốn ra ngoài nhảy nhót rồi à?"
"Ngươi...” Sắc mặt của Lưu Thắng Nghiệp trở nên cứng ngắc, không tức giận mà còn cười: "Vương Thủ Triết, ngươi còn trẻ tuổi mà mồm mép lại lưu loát. Nếu ngươi ở trong chủ trạch cả ngày không ra ngoài, ta ngược lại không thể làm gì ngươi được."
"Ai mà ngờ tên tiểu tử ngươi lại thật sự liều lĩnh như thế, dám tổ chức cái gì mà săn bắn thu đông, thật sự coi hai nhà Lưu thị và Triệu thị chết rồi sao?"
"Lưu huynh, đừng nói nhảm với tên tiểu tử này nữa." Triệu Tiến Hiền, gia chủ của Triệu thị chế nhạo: "Vẫn là để Vương Lung Yên ra ngoài nói chuyện đi."
"Đúng vậy, cho dù tên tiểu tử này có lợi hại đi chăng nữa thì suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu bối." Lưu Thắng Nghiệp châm chọc: "Vương Lung Yên, ra...”
Xoẹt!
Có một âm thanh nhẹ của kiếm vang lên.
Chỉ nhìn thấy một đạo kiếm quang mơ hồ, xẹt qua giữa, tưởng như chậm mà nhanh hướng về phía Lưu Thắng Nghiệp mà chém.
"Không ổn." Sắc mặt Lưu Tri Đức đột nhiên thay đổi, lòng bàn tay nâng lên, Tử Kim Bát Huyễn hóa thành một đạo tử quang bắn ra, Tử Kim Bát Huyễn vận chuyển xoay tít ở giữa, hóa thành một đạo tử sắc chắn trước mặt Lưu Thắng Nghiệp.
"Keng!"
Kiếm quang va chạm với lá chắn, tạo ra một đợt sóng xung kích và gợn sóng, hai Linh Khí cùng rút lui.
Dù đã cứu được một mạng nhưng Lưu Thắng Nghiệp, người từ trước đến nay không chiến đấu thiện ý vẫn bị doạ sợ đổ mồ hôi lạnh.
Lưu Tri Đức bay lên, trong tay cầm Tử Kim Bát tức giận hét lên: "Vương Linh Lung, ngươi lại thật sự dám đánh lén một tiểu bối, ngươi còn có liêm sỉ của một người thân là tiền bối nữa hay không?"
Bàn tay ngọc ngà của Lung Yên lão tổ bóp nhẹ Lung Yên Kiếm, ánh mắt sáng lấp lánh trên khăn che mặt loé lên sự lạnh lùng, hiển nhiên sát khí vẫn chưa biến mất.
Lão tổ không giỏi ăn nói.
Nhưng Vương Thủ Triết lại giỏi, làm gì có chuyện có thể trơ mắt nhìn lão tổ nhà mình bị chịu thiệt, hắn lập tức chế nhạo: "Ngươi cái đồ phản chủ phạm thượng, Lưu thị lão tặc coi thường dân như cỏ rác, vậy mà còn giảng dạy liêm sỉ?"
"Ngươi… ngươi tên tiểu bối này, thật là to gan dám nhục mạ một Linh Đài lão tổ như vậy." Lưu Tri Đức tức giận không nhẹ, tức giận nói: "Ngay cả chút quy củ gia giáo mà ngươi cũng không hiểu, làm sao có thể làm gia chủ?"
"Ha ha." Vương Thủ Triết cười híp mắt nói: "Quy củ gia giáo là để dùng cho con người, một con chó sống không được bao lâu nữa, cuối cùng cũng chỉ là một con chó già mà thôi. Ta đường đường là gia chủ của Vương thị, chẳng lãi lại còn phải chắp tay hành lễ với một con chó già, kính trọng gọi một tiếng Tri Đức lão tổ sao?"
Nói xong, hắn thực sự giả vờ cúi đầu chắp tay hành lễ với Lưu Tri Đức.
Từ sau khi Lưu Tri Đức thăng cấp lên Linh Đài, ông ta chưa bao giờ bị làm nhục trước công chúng, bị chọc tức đến mức mặt mo lúc đỏ lúc tái.
"Thủ Triết mắng hay lắm."
"Tứ ca ca thật lợi hại, mắng chết con chó già vô liêm sỉ đó đi."
Các tộc nhân của Vương thị đều nhao nhao tán thưởng Vương Thủ Triết.
Ngay cả những trưởng bối và Lung Yên lão tổ cũng cảm thấy sảng khoái và hả giận.
Cũng khó trách.
Nếu không phải vì Lưu Tri Đức và Triệu Bá Quân, hai con chó già đã phản chủ cầu vinh, trong khi canh giữ các vị trí phòng thủ tương ứng ở Trụ Hiên quan, chúng lại cố tình giả chết vào thời điểm quan trọng nhất.
Dẫn đến hai đoạn tường thành bị thất thủ, thả nhiều hung thú vào thành.
Trụ Hiên lão tổ và Khung Nguyên lão tổ của Vương thị, há sẽ vì chuyện này mà tử chiến? Năm mươi năm qua, Vương thị há có thể sa sút đến mức này?
Chửi một tiếng chó già đã khách khí lắm rồi.
"Tốt, tốt, tốt lắm." Lưu Tri Đức giận quá hoá cười: "Chẳng qua chỉ là một tên tiểu bối sắp chết không biết trời cao đất dày mà thôi, Lưu Tri Đức ta sẽ khiến ngươi nhanh chóng ngậm miệng lại ngay lập tức."
Lúc này, ông ta xoay người chắp tay nói: "Lý huynh, theo ước hẹn lúc trước, ngài sẽ đích thân ra tay khống chế Vương Linh Lung này. Sau khi việc thành công, nửa phần thưởng còn lại sẽ được lấp kín ngay lập tức, tuyệt đối không khất nợ."