Vương Phú Quý dở khóc dở cười nói: "Tiêu Hàn lão tổ, nội tình gia tộc chúng ta đã gần đủ rồi, lúc này không cần thiết chứ?"
"Vậy sao được? Chúng ta không thể không không hời cho họ chứ? Vẫn phải đòi chút gì đó." Vương Tiêu Hàn quen nghèo rồi, cho dù bây giờ Vương thị đã giàu, ông ấy cũng nhất thời không sửa được chứng "keo kiệt".
"Lục gia gia, ý của Phú Quý là chúng ta đây là đưa củi trong đêm đông, người ta phải nhớ nhân tình của chúng ta. Từ xưa nợ nhân tình là khó trả nhất, kiểu nhân tình này còn lớn hơn kiểu tùy tiện đòi chút đồ." Vương Thủ Triết mỉm cười, thay Phú Quý giải thích: "Hơn nữa Ngộ Đạo tiền bối và Đế Hưu tiền bối là cây ngay thẳng, tâm tư thuần túy, không có nhiều vòng vo như thế, bọn họ một khi thăng cấp tiên thực, tuyệt nhiên sẽ không đối đãi thiệt với Vương thị chúng ta."
"ta hiểu rồi." Vương Tiêu Hàn vỗ đầu, bừng tỉnh ngộ: "Vẫn là đầu óc tổ tôn các ngươi linh hoạt, đây là phóng dây dài câu cá lớn. Đã như vậy, vậy ta hoàn toàn không có ý kiến."
Những người khác cũng lần lượt biểu thị tán đồng.