"Ta cảm thấy thứ này vẫn chưa chín hoàn toàn, nếu đợi thêm, đợi tới khi hoài dục hoàn toàn rồi mới hái, ăn vào hiệu quả chắc chắn sẽ càng tốt." Vương Ly Từ cố nén kích động muốn ăn ngay đóa hoa sen kia, bản năng háu ăn vào khoảnh khắc này vô cùng nổi bật: "Ta có cảm giác mãnh liệt, chẳng bao lâu nữa nó sẽ nở rộ ra."
"Vậy, đợi thêm?" Lam Uyển Nhi đề nghị nói: "Ta nghe nói có vài linh dược phải hái xuống vào lúc chín thì hiệu quả mới tốt nhất. Thứ đồ tốt này vẫn chưa hoàn toàn hoài dục mà ăn mất, sẽ lãng phí rất nhiều dược lực, quá đáng tiếc."
"Tra tra chuột." Vương Ly Từ vẫy tay với Đại Lão Thử.
Nó lập tức ủn mông chạy tới.
Vương Ly Từ căn dặn nó tỉ mỉ một lượt. Đại Lão Thử lập tức hiểu ý, sau đó rất lanh lẹ gọi chuột cái tới, lại chít chít chít căn dặn.