Vương Anh Tuyền thở dài, vẻ mặt có hơi ngưng trọng: "Vậy chỉ có thể tử chiến. Bây giờ binh lực ma tộc chiếm ưu thế quá lớn, đã hình thành thế nghiền ép, không gian chiến lược lưu lại cho chúng ta quá nhỏ. Cũng may công tác phòng ngự do lão Triệu bố trí những năm qua vẫn tạm, ít nhiều có thể chống được vài ngày. Chúng ta chỉ có thể dốc sức tử thủ, kéo dài thời gian, lợi dụng thời gian này chiêu mộ thêm viện quân."
Nàng không sợ chiến nhưng nghĩ cũng biết, trong tử chiến, bên Tiên Triều chắc chắn sẽ tử thương vô số. Đây đều là mạng người sống sờ sờ, không cùng một khái niệm với thắng thua trên quân đoàn kỳ.
"Sợ là sợ lúc chúng ta chiêu mộ viện quân, viện quân trên địa bàn Minh Sát ma thần cũng cuồn cuộn không ngừng tới." Tiên Hoàng cau mày: "Như vậy, e là phòng khu tuyến đông này sẽ hoàn toàn rơi vào trong vũng bùn chiến tranh, không cách nào tự thoát ra được. Có điều, đây chắc cũng là ý đồ của Minh Sát ma thần, mục đích của hắn ta chính là bức ra Minh Sát Chân Ma chủng!"
"Trừ phi chúng ta có thể tìm được hung thủ thật sự mưu sát Minh Sát thiếu chủ, còn phải có chứng cứ mang tính thực chất, hắn ta mới có khả năng rút quân."
"Ta có mấy đối tượng hoài nghi, chỉ đáng tiếc...đối phương ủ mưu đã lâu, e là rất khó tìm ra sơ hở."