Hung thú tam giai, không, nếu nó được nuôi dưỡng thì nó được gọi là Linh thú.
Bình thường điều kiện để nuôi Linh thú rất hà khắc, đặc biệt là muốn nuôi Linh thú tam giai lại cực kỳ khó.
Khi Linh thú đạt đến tam giai, trí thông minh của nó sẽ được nâng cao khá nhiều, không dễ bị con người thu phục. Hầu hết những gia tộc có Linh thú trấn thủ tộc đều được bồi dưỡng từ khi Linh thú còn nhỏ, như vậy rất có lợi cho việc bồi đắp tình cảm.
Tuy nhiên, hầu hết các cửu phẩm, thậm chí là bát phẩm thế gia thì nguồn thực phẩm và tài nguyên tu luyện của các tộc nhân trong gia tộc đều rất eo hẹp.
Làm sao sẽ vùi tài nguyên vào Linh thú chứ?
Thông thường, tài nguyên tiêu tốn khi nuôi một con Linh thú so với tộc nhân mà nói chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.
"Linh thú tam giai đó."
Trong lều vải, Minh Thăng lão tổ và Mãng lão tổ nhìn nhau, làm sao có thể ngờ rằng Vương thị đã bí mật nuôi dưỡng một con linh thú tam giai.
Chẳng lẽ linh thú tam giai này chính là con át chủ bài mà Trụ Hiên lão tổ để lại cho Vương thị sao?
Bọn họ đều ngạc nhiên và nghi ngờ bất định.
Thật đáng tiếc, họ chỉ đoán đúng một nửa.
Đúng là con Thủy Nguyên Linh Quy này do Trụ Hiên lão tổ để lại, nhưng ông ấy đã không thu phục được nó, nó chỉ được để lại nuôi ở trong hồ Châu Vi. Cuối cùng để khuất phục nó, vẫn còn phụ thuộc vào đám Vương Thủ Triết.
Đương nhiên, nếu không phải Thủy Nguyên Linh Quy ở bên cạnh Vương thị hơn trăm năm, nó đã sớm hình thành nên tính cách quen thuộc với con người và Vương thị, e rằng sẽ không dễ dàng đầu hàng khuất phục như vậy.
Tương tự, nếu nó tự mình thăng cấp lên tam giai thì nó cũng có thể sẽ đầu hàng, chưa biết chừng còn có thể mang đến tai họa cho Vương thị.
Chỉ có thể coi là các cơ duyên trùng hợp, để cho Vương thị có thêm một con linh thú tam giai trấn thủ tộc.
Mà sự xuất hiện của con Linh thú tam giai, Thủy Nguyên Linh Quy này cũng khiến cho Lưu thị và Triệu thị ngay lập tức bị kiềm chế.
Tộc nhân của hai nhà Lưu thị và Triệu thị lấy Lưu Thắng Nghiệp và Triệu Tiến Hiền làm chủ, đã hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, con rùa có kích thước khổng lồ và khí thế hung dữ, nó còn cắn Lưu Thắng Hào và lắc lên lắc xuống.
Đường đường là hạt giống Linh Đài của Luyện Khí cảnh tầng 9 đỉnh phong lại giống như một món đồ chơi bình thường bị quăng đi quăng lại, không ngừng gào thét.
Đám người của Vương thị, ngoại trừ một số ít ra thì họ cũng không biết trong nhà của mình có một con Linh Quy tam giai canh giữ. Sau khi có thể nhìn rõ tình hình chiến trường, bọn họ không khỏi ồ lên mừng rỡ.
"Thủ, Thủ Triết à." Trần Phương Kiệt lộ ra vẻ kinh hoàng và không dám tin: "Gia tộc của đệ lại có cả Linh thú tam giai canh giữ hả?"
"Linh Quy, đừng ăn thịt người." Sau khi Vương Thủ Triết dặn dò một câu, hắn nhìn Trần Phương Kiệt rồi nói: "Chỉ là một con Linh thú tam giai nhỏ bé mà thôi, Trần huynh đừng ngạc nhiên."
Thành thật mà nói, Vương Thủ Triết có ấn tượng khá tốt về Trần Phương Kiệt. Suy cho cùng hắn có thể bỏ qua nguy hiểm, đồng hành cùng Vương thị vượt qua trận chiến có liên quan đến bước ngoặt vận mệnh của gia tộc.
Các cuộc chiến tranh giữa các gia tộc rất tàn khốc và nguy hiểm, không có cách nào nói rằng họ phải chiến thắng. Vương Thủ Triết chỉ đang cố gắng hết sức, về kết quả cuối cùng thì không có ai là thần tiên, cũng không có ai có thể kết luận về điều này.
Chỉ cho đến tận bây giờ, kết quả tổng thể của cuộc chiến là không tệ.
Thủy Nguyên Linh Quy nghe thấy lời dặn dò của Vương Thủ Triết liền ngoan ngoãn nghe lời quăng Lưu Thắng Hào đi.
"Rầm" một tiếng, Lưu Thắng Hào hung hăng đập vào xe ngựa. Tuy nhiên, ông ta thân là Huyền Vũ giả của Luyện Khí cảnh đỉnh phong nên sức sống cũng rất ngoan cường, còn có thể giãy dụa đứng lên, máu thịt mờ mịt, cả người lắc lư chạy về phía đội ngũ của gia tộc mình.
Linh thú tam giai thật đáng sợ!
Lưu Thắng Hào sống sót rồi.
"Bụp!"
Ông ta còn chưa kịp chạy đi xa vài bước thì bị một bàn chân to lớn giẫm lên, giẫm nát đầu và đốt sống thắt lưng của ông ta.
Tư duy của Thủy Nguyên Linh Quy rất đơn giản, chủ nhân chỉ nói không được ăn thịt người chứ không nói không đuợc giết người.
Một vị hạt giống Linh Đài cảnh đã dốc lòng bồi dưỡng trong hơn ba mươi năm, nhưng cuối cùng ngay cả cơ hội kêu gào thảm thiết cũng không có đã về chầu ông vải.
"Huynh trưởng!"
Lưu Thắng Nghiệp đau đớn hét lên, những tộc nhân còn lại của Lưu thị cũng cực kì bi thương.
Nhưng cuộc chiến sinh tử của gia tộc chính là như thế.
Cục diện ngày hôm nay vốn là không phải ngươi chết thì là ta chết.
"Thủy Nguyên Linh Quy lao vào chiến trường và giết người mạnh nhất." Vương Thủ Triết không chút do dự ra lệnh cho Linh Quy chạy nước rút.
Nó lập tức hét lên, xung quanh cơ thể nó có một chiếc khiên bảo vệ màu xanh lam ngưng tụ, lao vào chiến trường như một con voi chiến viễn cổ. Tốc độ của nó vốn đã không hề chậm, sau khi thăng lên tam giai nó càng giống như một cỗ xe tăng hung hãn.
Triệu Đạo Nguyên vốn phản ứng cực kỳ nhanh, nhìn thấy tình thế không ổn liền lui ra ngoài, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì đã bị Thủy Nguyên Linh Quy nhìn chằm chằm. Ông ta nhanh chóng rút lui, nhưng lại bị một tia nước từ xa phun trúng, cú va chạm mạnh làm ông ta ngã ngửa.
Cùng lúc đó, các tộc nhân của Lưu thị và Triệu thị đã bị tách ra, sĩ khí giảm mạnh, vô cùng sợ hãi, thậm chí bắt đầu tán loạn bỏ chạy tứ phía.