TRUYỆN FULL

[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 287: Thịnh Yến! Trở Về Với Đầy Con Mồi (3)

"Không thể nào, không thể nào." Lưu Vĩnh Hạo vội vàng chạy tới lỗ châu mai hét lên: "Rõ ràng những chiếc xe ngựa đó là xe của Lưu thị bọn ta, các ngươi nhìn xem, trên xe còn có dấu tích của Lưu thị bọn ta. Vương Định Tộc, tại sao xe ngựa của Lưu thị bọn ta lại ở trong đội của các ngươi?"

Điều này đã thu hút sự chú ý của nhiều người, dấu tích của Lưu thị vẫn rất rõ ràng.

Trong chốc lát, mọi người xôn xao bàn tán về nó.

"Hừ! Chuyện này có gì lạ đâu."Vương Định Tộc lớn tiếng nói: "Trong chuyến đi này, bọn ta đã săn bắn được rất nhiều con mồi, lại tình cờ ở trong doanh địa nhặt được một lô xe ngựa không có chủ này nên lấy về dùng. Loại chuyện này ở ngoại vực vốn rất phổ biến."

Điều này cũng đúng.

Vùng ngoại vực nguy hiểm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Khi một số đội đang săn hung thú, thay vào đó họ đã bị những con hung thú săn đuổi. Một số vật tư bị bỏ lại, được các đội khác lấy là chuyện bình thường, không biết bao nhiêu chuyện tương tự đã xảy ra rồi.

"Ngươi đang nói nhảm, rõ ràng là các ngươi đã cướp xe ngựa và con mồi của Lưu thị bọn ta." Lưu Vĩnh Hạo tức giận gầm lên.

Đúng lúc Vương Định Tộc đang chuẩn bị nói thì Vương Thủ Triết thúc ngựa đi về phía trước, bình tĩnh nói: "Tam bá, tranh cãi với một đứa tiểu hài tử chẳng có gì tốt cả, chúng ta vào quan."

Vương Định Tộc sảng khoái cười: "Thủ Triết nói chí phải." Ngay lập tức, hắn xua tay nói: "Tộc trưởng có lệnh, vào quan."

"Vào quan!"

Theo sau mệnh lệnh.

Đoàn xe khổng lồ lại từ từ bắt đầu di chuyển, cỗ xe dẫn đầu chạy lên cầu treo trước, sau đó đi vào cổng thành, thông đạo, rồi đến tiền đồn. Các xe ở phía sau lần lượt vào quan.

Đến lúc này tất cả mọi người mới tin đây hoàn toàn không phải là đoàn xe của Lưu thị và Triệu thị, không có một người nào trong số họ là người của Lưu thị và Triệu thị.

Những người bán hàng rong và đại diện thương gia đã rất tức giận, họ bao vây Lưu Vĩnh Hạo và yêu cầu trả lại tất cả số tiền mình đã hối lộ.

Sau đó, bọn họ lao về phía đám người Vương Lạc Y và Công Tôn Huệ.

"Công Tôn đại nương tử, người còn nhớ ta không? Tiểu Lục tử của cửa hàng Lý Ký."

"Lạc Y tiểu thư, đây là son phấn của Thiên Nam quận sản xuất, nó phù hợp với khí chất cao quý và vẻ đẹp thịnh thế của người nhất."

"Lạc Miểu tiểu thư, đồ chơi nhỏ bé này là chút tấm lòng của ta, phiền người giới thiệu ca ca của người cho ta làm quen."

Tuổi còn nhỏ, Lạc Miểu mới tám tuổi mở to mắt, còn có thao tác như vậy hả? Hóa ra Lạc Miểu tiểu thư ta cũng là nhân vật lớn sao?

Sau đó, nàng không từ chối mà vui vẻ nhận từng cái cái hối lộ, cười đến không ngậm được miệng, lộ ra vài hốc răng sữa đã rụng.

"Miểu Miểu, không được phép lấy đồ của người ta." Công Tôn Huệ nghiêm nghị nói: "Làm như vậy sẽ làm khó ca ca của con, trả lại hết đi."

"Ôi." Vương Lạc Miểu tội nghiệp, lễ vật còn chưa được ấm chỗ đâu, chỉ có thể trả lại từng người một.

Đừng thấy thường ngày Công Tôn Huệ có tính tình rất tốt, nhưng về vấn đề gia giáo thì bà ấy sẽ không bao giờ nhẹ tay. Vương Lạc Miểu còn nhỏ, không biết mình đã phải chịu đựng bao nhiêu trận đòn rồi.

"Mau nhìn đi mau nhìn đi, trong chiếc xe ngựa đó lộ ra một cái trán hoa râm, một con hổ màu vàng óng ánh to lớn đó." Đám đông kéo đến tiền đồn, có người hét lên: "Đó chẳng phải là một con hung hổ tam giai trưởng thành, Bạch Ngạch Hoàng Kim Hổ sao?"

"Trước có Thôn Sơn Mãng, sau có Bạch Ngạch Hoàng Kim Hổ, oa, Vương thị săn được hai con hung thú tam giai sao?"

"Ngươi nhìn xem, những xe ngựa đó được chất đầy những con hung thú Thiết Bối Man Trư nhị giai nổi tiếng."

"Có nhiều con hung thú tam giai, nhị giai là cái thá gì chứ?"

"Không, không, các ngươi nhìn xem... có rất nhiều con!"

Mọi người nhìn kỹ lại, quả nhiên có rất nhiều con. Có ba bốn xe ngựa đều chở những con Thiết Bối Man Trư, con lớn nhất rất khí thế hùng hồn, nặng một hai trăm cân.

Ngoài ra còn có hai mươi ba mươi con Thiết Bối Man Trư bị trói bằng vó, nhét vào trong cỗ xe và la hét dữ dội.

Mọi người hít một ngụm khí lạnh!

Vương thị đã bắt được rất nhiều Thiết Bối Man Trư con, là chuẩn bị nuôi dưỡng Thiết Bối Man Trư sao?

"Phía sau đội ngũ còn có một con rùa lớn...”

"Đó là một con Thủy Nguyên Linh Quy tam giai, nó vẫn còn sống! Trên lưng nó cõng mấy con mồi hung thú."

Sự trở lại của đoàn xe Vương thị dường như đã khuấy động một bữa thịnh yến.

Những người xem thán phục, sửng sốt và không thể tin được.

Mà người của Lưu thị đều bị đánh sang một bên, không ai chú ý đến.

Thậm chí Lưu Vĩnh Hạo còn ngồi bệt xuống đất, toàn thân đã bị hao mòn sạch sành sanh, ngây người lẩm bẩm: Không thể nào, không thể nào!