TRUYỆN FULL

[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 297: Vui Mừng! Hoa Lệ! Phượng Hoàng Cùng Vang Lên (2)

Những lời tốt lành này nghe thật hay.

Vương Thủ Triết thích nghe, ngay lập tức đưa cho nàng một nắm khác.

Sau đó, hắn bị vây quanh.

May mắn đám Thủ Nặc bê hộp tới giải vây.

Làn sóng sôi động này kéo dài hai khắc.

Lúc này, các tộc nhân của Liễu thị ở một bên đã chờ nghênh đón Vương Thủ Triết từ lâu, đi ra ngăn lại và kết thúc cái khâu này: "Cũng được rồi, đừng trì hoãn giờ lành của tân lang nữa."

Uy tín của Liễu thị rất cao, dân làng hài lòng rút lui và nhường đường.

Tộc nhân của Liễu thị tiến tới và mỉm cười nói với Vương Thủ Triết: "Ta là lão thất thuộc hàng chữ lót Cao của Liễu thị, Liễu Cao Vận. Thủ Triết đã vất vả suốt chặng đường dài, vào trong chòi hóng mát uống một tách trà ngọt và nghỉ ngơi chút đi."

"Thì ra là Thất thúc." Vương Thủ Triết vội vàng kính sợ hành lễ: "Thất thúc đích thân đến đón Thủ Triết, Thủ Triết vô cùng kính sợ."

Đám tiểu bối còn lại cũng tiến lên hành lễ.

Cùng lúc đó, ba vị trưởng bối toạ trấn của đội rước dâu là Công Tôn Thương của Sơn Dương Công Tôn thị, Lư Chính Kiệt của Ánh Tú Lư thị và Vương Định Tộc của Bình An Vương thị đều bước tới hành lễ với Liễu Cao Vận.

Hai người đầu tiên là cữu cữu của Vương Thủ Triết, Vương Định Tộc là Tam bá. Cả mẫu tộc và gia tộc đều có các trưởng bối ở đây, cấu hình rất hoàn chỉnh.

Cùng lúc đó, Vương Định Tộc tiến lên, đưa cho Lưu Cao Vận của đội nghênh đón một cái hồng bao, trong số đó, Liễu Cao Vận là người đứng đầu được một cái hồng bao lớn gồm hai mươi càn kim.

Đội nhạc trống do Liễu thị đặc biệt chuẩn bị bắt đầu tổ khúc, vui vẻ biểu diễn chúc mừng, náo nhiệt hẳn lên.

Mọi người uống trà ngọt, sau khi nghỉ ngơi một lát.

Tiểu cữu Lưu Chính Kiệt ra mặt: "Liễu huynh, thời gian cũng gần đến rồi, mời Liễu huynh dẫn đường."

Rước dâu xong rồi quay về Vương thị, thời gian trên hành trình này eo hẹp lại.

Hồng bao mà Liễu Cao Vận nhận không nhỏ nên đương nhiên sẽ không làm khó, lập tức kêu to: "Dẫn tân lang vào cổng."

Sau đó, người của Liễu thị dẫn đầu mở đường đi phía trước, đội ngũ rước dâu đi theo phía sau. Phía sau và xung quanh, ngày càng nhiều quần chúng đến theo dõi, khung cảnh rất sống động và tráng lệ.

Khi chỉ còn cách chủ trạch của Liễu thị chưa đầy năm dặm, đoạn đường này trải đầy lát đá xanh rộng rãi và kiên cố.

Lúc này, đám người xem cũng bắt đầu tăng lên, bắt đầu hò hét không khí không đủ sôi nổi, đội nhạc trống sắp bắt đầu vang lên.

Sắp bước vào cổng của Liễu thị, cũng không có tiết mục náo nhiệt, không hợp quy cách.

Công Tôn Thương và Lư Chính Kiệt ở trong đội nhìn nhau, biết rằng đã đến lúc họ phải ra sân.

Trong quá trình vào cửa rước dâu, cữu cữu bên mẫu tộc thường xuất mã hỗ trợ ngoại sanh* giữ thể diện.

*Ngoại sanh: cháu trai ngoại

Nhưng Vương Thủ Triết có chút đặc biệt, hắn có hai mẫu tộc.

Ngay từ vài tháng trước ngày rước dâu, hai mẫu tộc đã tranh nhau khâu này.

Tất nhiên, lý do là vì hai lão tổ tông đã tranh nhau trước.

Minh Thăng lão tổ và Mãng lão tổ, nói xa nói gần thì không có chuyện gì liền ở đó bí mật tranh giành, ai mới là mẫu tộc chân chính của Thủ Triết.

Bây giờ có hai gia tộc, một trong số đó là huyết mạch và một trong số đó chính là đại nghĩa.

Đương nhiên là không ai phục ai.

Vậy nên, cảnh tượng đó đột nhiên tiếp tục ở đây.

"Tấu nhạc hỉ." Trước khi đến, Lư Chính Kiệt đã được Minh Thăng lão tổ đích thân ân cần chỉ bảo, kích hoạt đội chiêng và trống mà ông ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Ngay lập tức, keng keng, tùng tùng của tiếng chiêng, tiếng trống vang lên.

Bầu không khí bỗng sôi động lên.

Những người xem nhao nhao hét lên hay.

"Chỉ có như vậy?"

Tương tự, Công Tôn Thương đã được đích thân Mãng lão tổ ân cần chỉ bảo tỏ vẻ khinh thường: "Ta nói này Lư lão đệ à, ngươi đang làm việc giữ thể diện cho ngoại sanh ruột của mình đó, có thể có tấm lòng chút được không."

Nói xong, Công Tôn Thương vỗ tay.

Sau đó, một nhóm nhỏ bị tụt lại phía sau đoàn xe đã hành động, họ là một đoàn xiếc ăn mặc tỉ mỉ, nhảy lộn nhào và hở ra là thực hiện kỹ thuật phun ra lửa.

Vẻ ngoài rất sinh động, bất ngờ thu hút sự chú ý của quần chúng. Thậm chí, nhiều bàng hệ của Liễu thị cũng bắt đầu tụ tập qua đó xem náo nhiệt và hò reo.

"Đoàn xiếc này của ta là đi đến Lũng Tả quận mời tới đấy." Vẻ mặt của Công Tôn Thương tràn đầy kiêu ngạo: "Rất nhiều thế gia ở Lũng Tả quận rước dâu cũng đã sử dụng đội của họ. Lão tổ của bọn ta nói rồi, Thủ Triết là đích tôn ngoại của Công Tôn thị bọn ta. Ngày đại hôn phải náo nhiệt hết mức có thể, không được qua loa."

Vương Thủ Triết ở trong đội bày ra vẻ mặt bất lực. Hai cữu cữu này chí choé nhau suốt đường đi, không ai nhường ai. Nhưng hắn cũng không tiện xen vào chuyện này, ngày đại hôn mà, náo nhiệt một chút, ganh đua cũng là chuyện bình thường.

Ngoài dự đoán!

Tiểu cữu Lư Chính Kiệt của Vương Thủ Triết cong môi: "Chỉ có như vậy thôi à?"

Sau đó, ông ấy trịnh trọng lấy từ trong hộp ngọc ra một chiếc quạt màu đỏ, ngay khi nó xuất hiện, có một luồng nhiệt khí lao ra.

"Ly Hoả Phiến?"

Vương Thủ Triết rất ngạc nhiên, không phải chứ? Để tranh giành cái thể diện này, Lư thị còn lấy cả Ly Hoả Phiến ra. Thứ đó là Linh Khí, là đại sát khí trên chiến trường!

Lư Chính Kiệt trịnh trọng nói: "Lão tổ đã cho phép ta sử dụng chiếc quạt này để thể hiện màn biểu diễn này, phải mất năm viên đá lửa linh hệ để truyền năng lượng cho Ly Hoả Phiến, đã dành hơn một tháng để điều giáo Ly Hoả Phiến."

Nói xong, ông ấy quạt quạt.