Mỹ phụ trung niên bên cạnh nghe thấy liền hé miệng vui vẻ: "Xảo Nhi, Nhược Lam tiểu thư nhà ngươi còn chưa gả đi, nha đầu theo hầu như ngươi đã bắt đầu đau lòng cho tân cô gia rồi, cũng không xấu hổ."
"Yên tâm đi, Viễn Duệ là người đọc sách, cậu ấy là người hiểu quy tắc, sẽ không làm loạn đâu." Một mỹ phụ trung niên đi theo khác cũng cười nói, "Tân cô gia này vào cửa rước dâu. Nếu không đè chút khí thế của hắn. Chốc nữa, Nhược Lam của chúng ta gả đi rồi, chẳng phải sẽ bị ức hiếp sao? Viễn Duệ cũng thương tỷ tỷ lắm."
"Nhưng đều là một số tập tục lỗi thời rồi, nếu muốn phu thê hòa thuận, gia tộc phát triển không ngừng thì bản thân phải làm thật hòa nhã cẩn thận, luôn dụng tâm suy nghĩ cho phu quân mới có thể nhận được tôn trọng, sao có thể hở tí lại dựa vào nhà mẹ đẻ chống lưng?"
Ánh mắt của Liễu Nhược Lam khẽ dao động nhưng vẫn không yên tâm được, dùng chất giọng êm tai nói, "Nhược Lôi, muội trông chừng thay ta, chớ để đám trẻ Viễn Duệ chơi đùa không có chừng mực, náo nhiệt náo nhiệt lại thành chuyện."
"Vâng, tỷ tỷ. Muội đi ngay."