Đừng nói là gả cho hắn, ngay cả mấy gia tộc Thiên Nhân tới cầu thân, mà đích nữ có trình độ tương đối cao như thế vẫn luôn từ chối bất kể ra sao.
“Nhược Lam à, từ đầu đến cuối, vi phu nghĩ mai chẳng ra, nàng có huyết mạch thiên phú như vậy, vốn nên Học Cung giương cánh bay cao, tranh phong cùng các thiên kiêu, vậy vì sao lúc đó nàng lại đồng ý gả cho vi phu? Chẳng lẽ là từ lâu nàng đã thầm thương trộm nhớ vi phu rồi, đòi sống đòi chết kiên quyết muốn gả cho ta?”
Cũng không phải lần đầu tiên Vương Thủ Triết hỏi những lời này.
“Ha ha, phu quân chàng đừng chớ nghĩ nhiều, định thân với chàng chính là ý muốn Huyên Phù lão tổ. Đương nhiên, nguyên nhân trong đó cũng là do ta không thích đến Học Cung, nếu ta không muốn gả, tự nhiên Huyên Phù lão tổ cũng sẽ không cưỡng ép được.” Đây cũng không phải là lần đầu tiên Liễu Nhược Lam trả lời như vậy, sau đó nhíu mày nói: “Có lẽ là nể mặt mũi của Lung Yên lão tổ thôi. Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, ở Học Cung phiền lắm, áp lực và cạnh tranh đều rất lớn.”
Vương Thủ Triết lắc đầu phủ nhận: “Chuyện này không có khả năng, chính nàng cũng đã nói. Năm đó, Huyên Phù lão tổ ngẫu nhiên đạt được viên Tiên Thiên Đạo thai linh chủng, vô cùng giá trị, đến cả bà ấy còn không dám làm lộ tin này ra. Sau khi trở về, dùng nó lên người nhạc mẫu thân, mới sinh ra nàng với thiên tư bất phàm.”