Chẳng trách, vừa nãy Vương Ly Từ kia lại lần bẩm, nói gì mà năm ngàn càn kim cũng không tính là gì. Theo cách ăn của Vương thị thế này, năm ngàn càn kim đúng thật chẳng tính là gì.
Dựa theo giá trị lễ vật mà bọn họ mang tặng, ước chừng cũng không ăn được hai bữa.
Nhất là cô nương tên Vương Ly Từ kia, không khoan nhượng mà ăn hết một nửa thức ăn, lại còn có dáng vẻ vẫn chưa vừa lòng.
Những điều này khiến Vương Thủ Ước hãi hùng khiếp vía, ban đầu hắn nghĩ rằng cô cháu gái này rất đáng yêu, dáng vẻ ngây thơ vô hại. Còn định nói hai câu khách sáo, nói ngày nào đó đến quận thành sẽ chiêu đãi nàng.
Kết quả cũng may là hắn nhanh chóng thu lại, nếu không có lấy toàn bộ tiền cấp dưỡng một năm của hắn ra, cũng còn lâu mới đủ một bữa cơm của cô nương này.