"Ha ha." Vương Thủ Liêm cười nói, "Dù sao thì ta đã nhận định xong rồi. Ta sống là người của Chu Thanh Ngưng muội, chết là ma của Chu Thanh Ngưng muội, muội muốn không cần ta cũng không được."
"Huynh thật là tên xấu xa, vô liêm sĩ." Mặt của Chu Thanh Ngưng hơi phiếm hồng, nàng mắng nhưng khóe mắt lại ẩn chứa ý cười.
Vương Tông Xương thấy vậy, lặng lẽ giơ ngón cái với Lục thúc, thật không hổ là Lục thúc, da mặt này thật dày, đã sắp đuổi kịp Tứ thúc năm xưa rồi.
"Đúng rồi, Tông Xương, ngươi tới đúng lúc lắm, cùng ta đi gặp Tứ ca thôi." Vương Thủ Liêm nói.
Vừa nghe thấy muốn đi gặp Tứ thúc, Vương Tông Xương cũng chột dạ nói: "Lục thúc, người cũng không phải không biết, từ nhỏ tới lớn, ta sợ nhất là gặp Tứ thúc."