Vị nam tử mặc hắc bào đó có khí chất bình thường, chỉ là khuôn mặt được mũ choàng che khuất có một tia trắng bệch, giống như đã không nhìn thấy ánh mặt trời từ rất lâu rồi.
Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện đôi mắt hắn giống như không hề dao động, tựa như là hàn thủy trong hồ sâu vạn năm, tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi.
Người này vừa tới, hai người Hoàng Phủ Cẩm Hoàn và Hoàng Phủ Đức Vận đều lần lượt đứng dậy, khom người hành lễ với hắn: "Bái kiến Âm tiên sinh."
Ánh mắt như giếng cổ tĩnh lặng của Âm tiên sinh nhàn nhạt quét qua bọn họ, ngữ khí bình tĩnh mà lạnh lẽo: "Hoàng Phủ Cẩm Hoàn, chuyện mấy ngày trước đã ủy thác ngươi điều tra có kết quả thế nào?"
Hoàng Phủ Cẩm Hoàn vội vàng nói: "Âm tiên sinh, ngài cũng không phải không biết, bây giờ đệ tử thân truyền Phòng Hữu An của Tử Phủ Học Cung đang tọa trấn ở Trường Ninh vệ ta, có vài chuyện ta thực sự không dám điều tra lộ liễu. Có điều, chuyện đã có chút manh mối rồi. Chỉ cần cho ta thêm chút thời gian, ta chắc chắn có thể tra ra là ai đã cướp bảo vật của công tử."