Tuy giọng nói của ông ta già dặn nhưng lại trầm mạnh như chuông: "Có phải là gia tộc liên can tới Âm Sát tông hay không, bắt về thẩm vấn là biết."
Giọng nói vừa dứt, một vị lão giả mặc khôi bào từ trên trời bay xuống.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, tuy gương mặt đã xuất hiện vài phần già cỗi nhưng tinh thần vẫn quắc thước như xưa, nhất là thần quang và tính kiên quyết nở rộ ra từ trong ánh mắt đó, chẳng chút kém cỏi so với người trẻ tuổi.
Năm tháng đã từng xuôi dòng trên người ông ta lại không thể mang đi nhuệ khí của ông ta mà phó thác cho ông ta nội tình và ý chí càng thêm sâu đậm, trong nhất cử nhất động đều lộ ra bá khí.
Ánh mắt ông ta quét qua năm người, cuối cùng rơi xuống Hoàng Phủ Ngọc Tường, trong ánh mắt hơi tiếc hận: "Hoàng Phủ Tấn Nguyên, hai ta cùng thuộc một thời. Ngươi cũng là thiên chi kiêu tử nhưng không ngờ lại sa đọa đến bước đường này."