Hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Công, công tử, thực ra là có nguyên do..."
"Không cần giải thích." Công tử mở miệng cắt đứt Hoàng Phủ Cẩm Hoàn, ngữ khí không nặng không nhẹ, nghe không ra là vui hay buồn, "Âm Vô Cữu chết rồi, là do hắn không đủ bản lĩnh, bổn công tử không nghe lời dư thừa. Nhưng Âm Vô Cữu là người làm việc thay bổn công tử. Hắn ta đã chết ở chỗ ngươi, người này, ngươi phải bù cho ta."
Nói xong, hắn quay người, lần đầu tiên đối mặt với Hoàng Phủ Cẩm Hoàn.
Gương mặt hắn rất anh tuấn, đường nét ngũ quan không thể chê vào đâu được nhưng trong đôi mắt sâu hoáy lại không có một tia độ ấm mà người thường nên có, chỉ như vực thẳm, lạnh lẽo hờ hững.
Giống như trong mắt hắn, Hoàng Phủ Cẩm Hoàn chỉ là một con kiến trong ngàn vạn con kiến mà thôi, có thể tùy ý nghiền chết bất cứ lúc nào.