Trong hỏa quang hừng hực, ông ta cầm kích, thần thanh khí sảng, khí phách ngút ngàn, thật sự là uy phong lẫm liệt, rất có khí thế của chiến thần hỏa diễm hạ phàm.
"Hay hay hay! Quả thật là lòng người khó lường. Bổn công tử thừa nhận đã xem thường ngươi." Công tử tức giận mà bật cười, trong ánh mắt lại tựa như đọng hàn băng, lạnh lẽo dị thường, "Có điều, ngươi tưởng giết chết Âm Sát huyền khí của bổn công tử thì bổn công tử không còn thủ đoạn đối phó ngươi? Hừ, ngươi chớ xem thường ta đường đường là thiên kiêu của Âm Sát Tông."
"Công tử nói đùa rồi." Trên gương mặt của Hoa Diệp lão tổ vẫn giữ vững nụ cười, "Hoa Diệp ta chẳng qua chỉ là một lão tổ của tiểu thành dưới quê, sao dám so sánh với thiên kiêu của Âm Sát Tông? Hôm nay dám tính kế ngươi, há sẽ không chuẩn bị? Nguyên Vũ lão tổ, lúc này còn không hiện thân, còn đợi đến lúc nào?
Nguyên Vũ lão tổ?
Sắc mặt của công tử chợt thay đổi.